TỪ NHỮNG TẤM HÌNH

 

TỪ NHỮNG TẤM HÌNH

 

Mười mấy năm trong trại tập trung

ngày bị đẩy lên núi, ra rừng

quần quật dầm mưa, dãi nắng

đêm đến

thân xác rã rời

bụng đói cồn cào

khó ngủ

nằm nghĩ về cha mẹ anh em

người yêu, bè bạn

đau xót nhớ thương

 

Lúc ấy

tôi hận người Mỹ thấu xương

nhiều lần

lôi cả ba đời

Nixon, Kissinger ra nguyền rủa

“Quân bội hứa!

Đành lòng bỏ bạn bè

giữa lúc nguy nan”

 

Thế rồi ra tù, vượt biên

né tránh, chần chờ (1)

cuối cùng tôi cũng vào nước Mỹ

 

Những năm đầu

mải miết đi cày

nuôi con, nuôi vợ

áo cơm cửa nhà xe cộ

lại thêm chút tiền

“trả nợ” Việt Nam

 

Trách nhiệm

ơn nghĩa

tàm tạm chu toàn

tôi thu xếp thời gian

vào đại học

mong có thêm kiến thức

giáo dục con cái sau này

 

Giờ lịch sử

nhìn về quá khứ

uất hận dâng tràn

tôi đứng vụt dậy

giữa giảng đường

hùng hồn kể tội nước Mỹ

 

Mà thật lạ

cái xứ sở tự do

tất cả lặng như tờ

nghe tôi nói

về sự chạy làng

phản bội

về những ngày đen tối

của Việt Nam Cộng Hòa

sau 30 tháng Tư

 

Người Mỹ ngồi nghe

mặt không chút hận thù

cũng không có vẻ gì bực dọc

rồi họ đặt câu hỏi

tôi trả lời - sự thật

và sau cùng

những ánh mắt cảm thong

 

“Nước Mỹ đã chuộc lỗi lầm

bằng chính sách định cư người tỵ nạn

bằng chương trình H.O

và nhiều hành động khác” (2)

 

Vị giáo sư kết thúc:

“Xin đừng trách Nixon, Kissinger”

“khi không thể vẹn cả đôi bề

quyền lợi quốc gia

phải đặt trên tình bạn” (3)

 

Hôm nay đọc bản tin

xem những tấm hình

nghĩ đến quê hương

vừa buồn, vừa thương, vừa giận

nên có vài lời tâm sự với các anh

những đảng viên Cộng Sản

những người không tán thành

cũng không ký vào văn bản

tặng đất, tặng rừng

bán rẻ mỏ hầm

cho Trung Quốc

 

Các anh vào đảng

phải chăng là vì lòng yêu nước

thề bảo vệ giang sơn,

đem ấm no cho dân Việt mọi nhà?

nhưng Bộ Chính Trị

và Trung Ương đảng ta

khi phải chọn

một bên là quyền lợi quốc gia

một bên là mối bang giao

Việt Trung hữu nghị

(không giống Nixon, Kissinger nước Mỹ)

đã xem tình đồng chí

nặng hơn nghĩa đồng bào (4)

đã nhân danh các anh

giơ thẳng tay dao

chặt một phần

thân thể của mẹ mình

tặng người bạn Bắc Kinh

để được dựa dẫm “oai hùm”

trụ lại ngai vàng

chia nhau bổng lộc

mặc kệ người dân

ai buồn? Ai khóc?

 

Là đảng viên

nên tay các anh

cũng vấy máu mẹ hiền

nếu tiếp tục lặng yên

vết nhục

sẽ muôn đời

không rửa được

 

Làm sao có thể biện minh

hành vi bán nước

cầu vinh

nên đảng đã bằng mọi cách

kể cả đạp lên mặt dân

bịt mồm không cho nói

 

Nhưng dùi cui vung lên

vẫn bóng người xông tới

hàng hàng lớp lớp

rầm rộ xuống đường

 

Các anh ơi!

Tiếp tục theo đảng

mà phải mang tiếng

đồng lõa

bán rẻ quê hương

sao không xé thẻ đảng

để làm người

Việt Nam chân chính?

 

Chú thích:

(1) Lúc đầu tác giả không muốn định cư ở Mỹ

(2) Tác giả lược dịch

(3) Tác giả lược dịch

(4) Tích bà Âu Cơ

 

 

San Leon tháng 10 năm 2011

Phạm Đức Nhì

Comments

Popular posts from this blog

MỘT CHÚT TÂM TÌNH

VÌ THẾ TÔI RA ĐI 1

QUÊ HƯƠNG - KẺ ĐI NGƯỜI Ở