SÀI GÒN MỘT CHIỀU EM LỖI HẸN
(Lời cảm ơn chân thành xin gởi đến em, người phụ nữ đã đi qua đời anh lúc còn son trẻ, để lại nhiều kỷ niệm ngọt ngào, sâu đậm. Ngay cả cái vị “đăng đắng” trong bài thơ này cũng có cái “hậu” dìu dịu rất dễ thương nơi đầu lưỡi. Chúc em luôn khỏe mạnh, vui tươi, hạnh phúc nơi phương trời xa xôi ấy.)
Sao em nỡ tiếc anh
một chiều hò hẹn
khi chúng mình đã nguyện
cho nhau hết cả những ngày
xuân?
Trời chiều nay trong xanh
lang thang ngoài phố
anh nghe lòng mình
ngập tràn thương nhớ
Đây quán nước hôm nào hai
đứa
ngồi bên nhau
nhìn ly kem óng ánh mấy
màu
sao em nói
“Em yêu chỉ mình anh thôi”
nhỉ?
Gió thổi tóc anh bay nhè
nhẹ
như chiều nào đứng đợi trước
công viên
Ồ kia rồi! Vóc dáng thân
quen
em như nàng tiên
mỗi lần đến mang một niềm
vui mới
Còn nhớ không? Có lần anh
lấn tới
cũng một buổi chiều
em vẽ một lằn ranh
“Đây là ‘biên giới’
đừng bao giờ vượt quá nghe
anh”
Đường chiều dập dìu áo đỏ
áo xanh
chẳng áo nào đẹp bằng chiếc
áo em thường mặc
hàng ngàn khuôn mặt
chẳng ai duyên dáng bằng
người anh yêu
Tình đôi ta đẹp quá những
buổi chiều
dù trời mưa hay nắng
cả Sài Gòn chiều nay im vắng
bởi vì bên anh thiếu buớc
chân em.
Chú Thích:
Bài thơ này
là “hậu quả” của một hiểu lầm. Tôi với Nàng hẹn nhau ở công viên Tao Đàn nhưng
tôi lại đãng trí ra quán nước quen ở gần chợ Bến Thành ngồi chờ. Dĩ nhiên, Nàng
không đến. Không gặp “người thương” nên buồn bã nổi hứng viết mấy vần thơ trách
móc.
Trở về trang chính:
https://phamnhibinhtho.blogspot.com/2023/11/trang-blog-tho-pham-uc-nhi_21.html
Comments
Post a Comment