Posts

Showing posts from August, 2019

BỜ VẪN QUÁ XA

                        BỜ VẪN QUÁ XA     (Tặng bạn thơ Trịnh Anh Đạt và cô vợ người Hoa)   Trịnh Anh Đạt, một nhà thơ chưa vào Đảng, chưa vào Hội Nhà Văn nhưng đã đoạt nhiều giải thưởng thơ giá trị ở Việt Nam, lúc sang Mỹ dự đám cưới con gái có điện thoại hỏi tôi “Chiến tranh đã khép lại hơn 30 năm mà sao người Việt hải ngoại vẫn còn nhiều ác cảm, vẫn đối đầu với những người Cộng Sản?”     Tôi, người lính Lữ Đoàn 1 Nhảy Dù năm 75, 29 tháng tư khi đoàn tàu chở đơn vị tôi chuẩn bị rời Vũng Tàu hướng ra Đông Hải thương cha mẹ già, đàn em dại tôi bước lên bờ ở lại quê hương   Nhưng cha mẹ già chưa được gặp cũng chưa thấy mặt đàn em các anh những người chiến thắng súng dí sau lưng đẩy tôi vào trại tập trung   Rồi bằng những lời dối trá trái tim vô tình tia nhìn thù hận các anh cướp mất của tôi những tháng năm đẹp nhất cuộc đời   Tôi có người bạn đói lòng moi mấy củ khoai các anh đập nát xương bàn tay mãi mãi mang thương tật

TẬP VẼ

Thuở bé  thầy giáo thường khen em có hoa tay, vẽ nhanh, vẽ đẹp chỉ vài nét là có hình người   muông thú, cỏ hoa Thế mà mấy năm qua em luôn bị điểm 2 môn vẽ chăm chỉ, miệt mài   tính em vẫn thế chứ có đâu biếng nhác, ươn hèn Nhớ hôm vẽ cờ búa liềm em đã ngắm kỹ   từng đường cong nét thẳng em cũng ướm thử   từng đoạn dài đoạn ngắn nhưng đến hết giờ em vẽ cũng vẫn …sai Đưa lưng cho thầy quất mấy roi em ngỡ   liềm cứa thịt da em rách thước kẻ thầy đánh vào tay em tưởng   búa đập xương em dập nát Một hôm khác   lớp em vẽ hình Lê- Nin em hết nhìn thẳng lại nhìn nghiêng để ý từ chòm râu, sóng mũi Nhưng lạ chưa!   Lê – Nin của em vào cuối buổi trông cứ như đang múa vuốt, nhe nanh xem bài em   thầy giáo giật mình đánh em ngã lăn giữa lớp Hôm vẽ Bác Hồ   lòng em hồi hộp thầy đứng bên em   chẳng phút nào rời thầy nhắc em   Bác nhân đức yêu người thầy sánh Bác   với vua Hùng dựng nước Em cố vẽ theo lời thầy nhưng không sao vẽ được tay chén chè tàu tay ly rượu Vốt- Ka Bác Hồ của em trông gian

TÔI RẤT SỢ RỒI SẼ MỘT NGÀY

Tôi rất sợ  rồi sẽ một ngày  hình Mao Trạch Đông rất to  đóng khung thật đẹp  treo ở nơi trang trọng nhất trong nhà  Những lá cờ  nền đỏ, 5 ngôi sao vàng  một lớn, bốn nhỏ  phần phật tung bay khắp phố  Những con đường  Trần Hưng Đạo, Nguyễn Huệ, Lê Lợi, Trưng Vương  gợi những trang sử hào hùng, bất khuất  thay bằng những cái tên Tàu lạ hoắc.  Tôi rất sợ  rồi sẽ một ngày  cầm trong tay thẻ Chứng Minh Nhân Dân  tên của mình được phiên âm  đọc lên như người nói ngọng  Những đứa trẻ Việt Nam đến trường  xì xồ tiếng Quảng Đông, Quan Thoại  đọc Ngũ Kinh, Tứ Thư  Truyện Kiều của Nguyễn Du  vứt vào sọt rác  Và tôi cũng rất sợ  rồi sẽ một ngày trên bản đồ thế giới  mảnh đất hình chữ S  với cái tên Việt Nam thân thiết  thành Khu Tự Trị Ngoại Biên   không còn nằm trong Liên Hiệp Quốc  vì đã mất tư cách thành viên  Hỡi toàn thể dân tộc Việt Nam  đất nước đang thậm chí nguy nan nếu cứ “lửng lơ con cá vàng”  cái ngày đáng sợ ấy …  sẽ đến.  Tháng 11 năm 2015  Phạm Đức Nhì