QUÊ HƯƠNG - KẺ ĐI NGƯỜI Ở

Viết sau khi đọc:

Bài thơ Tạ Lỗi Trường Sơn của Đỗ Trung Quân

Mấy câu thơ của một ông thợ hớt tóc ở Đồ Sơn:

"Thiên đình còn đang thối

Hạ giới thơm làm sao?

Bất cứ địa phương nào

Sờ vào đâu cũng thối"

 
Mấy câu thơ của một nhà thơ trẻ trong ngày Thơ Nguyên Tiêu

"Quê hương là chùm khế ngọt

Ai cao thì hái được nhiều”



 QUÊ HƯƠNG - KẺ ĐI NGƯỜI Ở


  Ngày xưa anh hát:

“Quê hương là chùm khế ngọt”

sao bây giờ cắn quả khế nào

anh cũng che mặt bảo…chua?

 
Có phải tại ngày xưa khế chua

nhưng muốn được lòng người anh yêu (1)

anh nói bừa là khế ngọt?

Hay tại sống với kẻ vô tình

lâu rồi khế ngọt cũng thành chua?

 
Ngày xưa anh hát:

“đường đi học 

con về rợp bướm vàng bay”

giờ sao chỉ thấy

rợp trời bay cờ đỏ?

Có phải tại ngày xưa anh thổi phồng con số?

Hay tại bướm vàng… sợ cờ đỏ bay đi?

 
Anh còn hát về

con diều biếc, con đò nhỏ, chiếc cầu tre

cả hàng cau đầu hè

hoa trắng xóa

như muốn nài nỉ:

 “Người Việt ơi! Bỏ quê hương đi, sao nỡ!”

Nhưng những thứ ấy làm sao đổi được áo cơm

và một chút tự do

 để sống cuộc sống của con người?

 
Có những khung cảnh bình thường

gần gũi lâu ngày thành thân thương

có người gọi là quê hương

có người gọi là kỷ niệm

 
Tôi tên lái buôn liều lĩnh

một lần đem hết kỷ niệm của đời mình

đổi lấy hai chữ tự do

rồi ngày lại ngày

lênh đênh trên con thuyền viễn xứ

kỷ niệm hiện về

lòng quặn thắt nhớ thương

 
Nhưng bù lại tôi có thể ung dung

hát mấy bài ca 

ngâm mấy vần thơ

mà ở quê hương người ta cho là đồ quốc cấm

 
Còn người ở lại

được sống giữa lòng kỷ niệm

không bồn chồn khi trời nắng

chẳng ray rứt lúc trời mưa

nhưng cắn phải quả khế chua

lắm khi phải gượng cười

nói là khế ngọt.

(284 chữ)



Phạm Đức Nhì 

nhidpham@gmail.com

 

 

(1) nhưng lại không yêu anh

Viết tại Đồ Sơn sau Tết Canh Dần 2010



Minh Họa Kỹ Thuật Gieo Vần:


Ngày xưa anh hát:

“Quê hương là chùm khế ngọt

sao bây giờ cắn quả khế nào

anh cũng che mặt bảo… chua?

 
Có phải tại ngày xưa khế chua

nhưng muốn được lòng người anh yêu (1)

anh nói bừa là khế ngọt?

Hay tại sống với kẻ vô tình

lâu rồi khế ngọt cũng thành chua?

 
Ngày xưa anh hát:

“đường đi học 

con về rợp bướm vàng bay

giờ sao chỉ thấy

rợp trời bay cờ đỏ?

Có phải tại ngày xưa anh thổi phồng con số?

Hay tại bướm vàng… sợ cờ đỏ bay đi?

 
Anh còn hát về con diều biếc, con đò nhỏ, chiếc cầu tre

cả hàng cau đầu hè hoa trắng xóa

như muốn nài nỉ:

 “Người Việt ơi! Bỏ quê hương đi, sao nỡ!”

Nhưng những thứ ấy làm sao đổi được áo cơm

và một chút tự do

 để sống cuộc sống của con người?

 
Có những khung cảnh bình thường

gần gũi lâu ngày thành thân thương

có người gọi là quê hương

có người gọi là kỷ niệm

 
Tôi tên lái buôn liều lĩnh

một lần đem hết kỷ niệm của đời mình

đổi lấy hai chữ tự do

rồi ngày lại ngày

lênh đênh trên con thuyền viễn xứ

kỷ niệm hiện về

lòng quặn thắt nhớ thương

 
Nhưng bù lại tôi có thể ung dung

hát mấy bài ca 

ngâm mấy vần thơ

mà ở quê hương người ta cho là đồ quốc cấm

 
Còn người ở lại

được sống giữa lòng kỷ niệm

không bồn chồn khi trời nắng

chẳng ray rứt lúc trời mưa

nhưng cắn phải quả khế chua

lắm khi phải gượng cười

nói là khế ngọt.



KỸ THUẬT THƠ:

1/ Thơ Mới Biến Thể, nhất khí liền mạch/ Tứ thơ chảy thành dòng.

2/ Vần: Vần chân liên tiếp là chính, cũng có chen vào vần lưng, vừa ngọt

3/ Số chữ trong câu: Thay đổi với biên độ rất rộng

4/ Dòng âđiệu: Thông thoáng/ tốc độ khá nhanh

5/ Nhịp điệu: Uyển chuyển, sinh động

6/ Dòng tứ thơ + dòng âm điệu phát sinh dòng cảm xúc, 3 dòng nhập một

7/ Độ dài: 284 ch

8/ Hồn thơ: Tùy bạn đọc cảm nhận


 Diễn Đọc Thơ:


Cả hải ngoại lẫn trong nước nơi nào cũng được "thông cảm". Đọc rất có hứng. Hải ngoại có vài lần đọc tại những cuộc họp mặt lớn. Trong nước chỉ trong những cuộc gặp gỡ bạn bè nho nhỏ.




Trở về trang chính:

 

https://phamnhibinhtho.blogspot.com/2023/11/trang-blog-tho-pham-uc-nhi_21.html

Comments

Popular posts from this blog

MỘT CHÚT TÂM TÌNH

VÌ THẾ TÔI RA ĐI 1