VỀ MỘT DÒNG SÔNG ĐÃ MẤT


 

(Thân tặng Hoàng Đức Doanh)

 

Có một thời

anh với tôi

hai thằng lính chiến

ở hai đầu trận tuyến

anh: “Anh bộ đội cụ Hồ”

vai khoác AK

tôi: Người lính Việt Nam Cộng Hòa

tay cầm M16

cả hai đều dốc lòng chiến đấu

một thằng vượt Trường Sơn mong thống nhất quê hương

thằng kia, canh giữ từng mảnh vườn

xóm thôn, dãy phố

bảo vệ cuộc sống tự do, dân chủ

 

Hai đứa con yêu của mẹ Việt Nam

cùng máu đỏ da vàng

chĩa súng vào ngực nhau và … bắn

 

Giữa anh và tôi

có khi chỉ một tầm đạn

nhưng trong mỗi tâm hồn

trong mỗi trái tim

là riêng cả một lý tưởng một niềm tin

khoảng cách ấy

chúng ta đã đo bằng rất nhiều máu xương, da thịt

 

Năm 1975

chiến tranh chấm dứt

đoàn quân anh thắng trận

thẳng tiến Sài Gòn

tôi ngậm ngùi buông súng

bước vào trại tập trung

 

Thời gian hờ hững trôi qua

người lính nhảy dù oai dũng năm xưa

chống nạng trở về nhà

cha mất xác trên rừng già

mẹ vẫn dầm sương dãi nắng

các em tứ tán

bỏ học hành cầu thực tha phương

nhìn các anh nghênh ngang xéo nát quê hương

khoảng cách hai ta

lúc ấy thêm cả một dòng sông thù hận

 

Thế rồi số phận đẩy đưa

tôi thành công dân Mỹ

anh trở về quê xưa Phủ Lý

nổi danh Tam Kiệt (1) tỉnh Hà Nam

giúp dân oan

chống lại sự hà hiếp của bạo quyền cộng sản

 

Chúng ta quen nhau qua người bạn

trong giới văn chương

thư qua, thư lại trên internet

 

Anh gởi cho tôi

tâm tình của bà con mình trong nước

những tin tức chưa “biên tập”

và thường “chưa được đăng trên báo Nhân Dân” (2)

 

Tôi chuyển về anh

cảm xúc chân thành

của người Việt hải ngoại

những thông tin mới ra lò, nóng hổi

mà ở quê nhà

anh hiếm có cơ hội

được đọc, được nghe

 

Và cứ thế khoảng cách giữa hai kẻ cựu thù

mỗi ngày lại ngắn đi một ít

 

Hải Phòng mấy tuần liền mưa phùn, gió bấc

bỗng nhiên trời tạnh, mây quang

cho tôi đáp xe đến Hà Nam

 

Gặp nhau tay bắt mặt mừng

chưa nói lời nào đã nghe lòng cảm mến

anh đưa vợ chồng tôi thăm chùa Bái Đính (3)

rồi những bữa cơm gia đình

những tối bên tách trà hàn huyên

thằng lính nhảy dù trong tôi ngoan ngoãn ngủ yên

ông cán bộ tuyên giáo trong anh

cũng trốn biệt tăm, biệt tích

sau bao năm nén dồn uất ức

làm người dân thường,

dưới chế độ cộng sản

 

Chúng ta không tranh luận

mà chỉ cùng nhau thổ lộ tâm tình

anh kể về nỗi khổ của dân oan

mà chính anh cũng là nạn nhân

bị cướp nhà, chiếm đất

về nỗi buồn bị bưng tai, bịt mồm, che mắt

nhưng những hành vi bán nước đớn hèn

những tham nhũng, thối nát, lạm quyền

cứ xoáy vào tim

 

Tôi lan man về cuộc đời xa xứ

từng đổ không ít mồ hôi

có khi cả nước mắt

những tháng năm đầu trên đường hội nhập

và dù đang hít thở không khí tự do

không còn nghĩ ngợi chuyện đói no

con cái học hành nên người

vẫn quay quắt nhớ làng xưa, phố cũ

 

Hôm nay đọc bài thơ anh tặng

lòng rộn ràng vui

không phải vì chuyện sai, đúng ở đời (4)

(những tranh cãi kiểu ấy tôi đã bỏ ngoài tai

từ lâu lắm)

vui vì đã có người sẻ chia, thông cảm

nguồn cơn nỗi bất hạnh của quê hương

đã cất tiếng nói

đã vung bút

đã lên đường

đấu tranh chống độc tài đảng trị

chống đảng cậy quyền

hiếp người cô thế

bán rẻ tài nguyên quốc gia

bán cả giang sơn, cõi bờ

bỏ vào túi tham riêng không đáy

 

Ngay giây phút này đây

mình cách nhau có đến hơn hai mươi giờ bay

(không biết bao nhiêu ngàn cây số?)

những mất mát đau thương của gia đình

đồng đội, bạn bè

vẫn hiện ra rất rõ

nhưng nghĩ đến anh

lại thấy rất gần gũi, thân tình

 

Và thật lạ

dòng sông thù hận

đã tự nhiên biến mất.

 

Texas tháng 6 năm 2014

Phạm Đức Nhì

 

Chú Thích:

 

1/ “Hà Nam Tam Kiệt” gồm: Trần Thị Nga, Hoàng Đức Doanh, Trương Minh Hưởng đều cư ngụ tại Phủ Lý, Hà Nam.

2/ Ở Việt Nam, “chưa được đăng trên báo Nhân Dân” có thể là tin thật, giá trị.

3/ Một ngôi chùa rất lớn ở Ninh Bình

4/ Trong bài thơ của mình Hoàng Đức Doanh viết:


Bên thua, anh chiến đấu

Là chính nghĩa, khỏi bàn

 

Trở về trang chính:

 

https://phamnhibinhtho.blogspot.com/2023/11/trang-blog-tho-pham-uc-nhi_21.html


Comments

Popular posts from this blog

MỘT CHÚT TÂM TÌNH

QUÊ HƯƠNG - KẺ ĐI NGƯỜI Ở

Gặp Chúa